gânsaci, s.m. (Pop.) Gâscan. – Din bg. găsak.
s. (ORNIT.) gâscan.
s. m., pl. gânsáci
m. Bărbătușul gâștei. /<bulg. găsak
s.m. – Gîscan. – Mr. gusac, megl. gînsac. Sl. *gąsakŭ (Conev 54; DAR), cf. bg. găsak, sb. gusak, ceh., rut. husak. Cf. gîscă.